Lũ ếch đã chán chường mệt mỏi với việc tự trị. Chúng đã được tự do quá nên lại đâm ra hư hỏng, chúng chẳng làm gì, cứ ngồi chán chường kêu ộp ộp và muốn có một chính phủ giúp cho chúng có được cuộc sống đế vương hoàng tộc, và cai quản chúng theo một cách thức để chúng biết là chúng có người đứng đầu cầm quyền. Chúng ta không thể vô chính phủ như thế này nữa, chúng tuyên bố. Thế là chúng trình thư kiến nghị lên thần Jupiter để xin một ông vua cho chúng.

Thần Jupiter thấy chúng thô thiển và ngu ngốc quá, nhưng muốn chúng không kêu gào nữa và để cho chúng biết là chúng có vua, thần liền ném xuống một khúc gỗ lớn, rõi xuống ao văng nước lên tung tóe. Lũ ếch nấp mình vào đám lau sậy, nghĩ rằng chúng đã có một ông vua mới quyền uy đáng sợ.

Nhưng chẳng bao lâu, chúng đã phát hiện ra Vua Khúc Gỗ của chúng hiền lành ít nói chẳng khác gì cục đất. Chẳng mấy chốc mấy con ếch con đã dùng vua để làm cái bệ nhảy để lao xuống nước, còn mấy ông ếch già lại dùng vua để làm nơi hội họp, ở đó chúng lớn tiếng phàn nàn với thần Jupiter về chính phủ của chúng.

Để dạy cho lũ ếch một bài học, vị thần của các thần này liền phái xuống một con Ngỗng để làm vua nước ếch. Con Ngỗng tỏ ra khác hẳn so với vị vua Khúc Gỗ cũ. Nó gộp gộp quát lũ ếch đứng nghiêm, quay trái, quay phải suốt ngày, chẳng mấy chốc lũ ếch đã nhận ra sự ngu ngốc của mình. Ộp ộp rên rỉ, chúng van nài thần Jupiter rút lại vị vua tàn bạo này không thì cả lũ ếch của chúng chắc sẽ chết hết.

"Thế nào!" Thần la lớn.

"Bây giờ lũ các ngươi vẫn chưa hài lòng sao? Các ngươi đã muốn gì có nấy thì bây giờ có sao các ngươi cũng cứ phải chịu."

FF14 RMT

デベロッパーTeam Junkfishは、新作ターンベースストラテジーゲーム『Attack of the Earthlings』が、現地時間2月8日にSteam配信となることを発表しました。

Nghe người ta nói Hổ và Báo cũng thuộc họ nhà Mèo, chị Mèo hí hửng lắm:

– Ồ! Thế mà ta, một con ngu, đã không biết ta có họ hàng như vậy! Đã thế, từ rày biết tay ta...

Suy nghĩ một lúc, Mèo ta nhảy tót lên lưng bác Lừa.

– A! Chuyện gì thế này? – Bác Lừa ngạc nhiên.

– Chở ta đi đến chỗ ta ra lệnh! Chở đi và không nói năng lôi thôi! Mày có biết bà con họ hàng của ta là ai không? – Mèo ta thốt lên trong lúc vẫn ngồi chễm chệ trên u vai bác Lừa.

– Ai thế? – Bác Lừa tò mò.

– Ông Hổ và ông Báo chứ còn ai! Không tin à? Không tin thì cứ đi hỏi chị Quạ mà xem!

Bác Lừa đành phải cõng Mèo đi hỏi chị Quạ. Chị Quạ xác nhận:

– Đúng thế! Mèo, Hổ, Báo, Linh Miêu, thậm chí cả Sư Tử đều cùng họ nhà Mèo mà ra.

– Bây giờ thì tin rồi chứ? – Mèo ta thốt lên rồi đưa móng chân quào vào u vai bác Lừa – Chở ta đi!

– Đi đâu? – Bác Lừa hỏi giọng tỉnh bơ như không – Chở đến ông Hổ hay ông Báo?

– Khó... ô... ông! – Mèo ta nói, giọng run rẩy – Chở ta đến... đến lũ... lũ gì nhỉ? Lũ Chu... uột!

Và thế là bác Lừa chở Mèo ta đến chỗ có Chuột.

Bởi một lẽ, dù sao thì đó cũng chỉ là một con Mèo!

Một người nọ làm tượng thần Hermes bằng gỗ và đem ra chợ bán. Không một ai đến hỏi mua cả. Lúc đấy, để thu hút sự chú ý của bất cứ ai, anh ta bèn rao bán tượng thần, đấng ban phước và bảo vệ phước lộc cho người.

Một người qua đường hỏi anh ta:

- Anh bạn thân mến ạ, việc gì anh lại bán đi một bức tượng như thế, cứ việc giữ nó để dùng có phải hơn không?

Người bán tượng đáp:

- Tôi rất cần phước lộc của thần nhưng thần thường đem lợi lộc đến quá chậm!

FF14 RMT

Tháng 6, còn lại một khoảng sân trường ngập màu xanh biếc miên man cùng phượng hồng, thấp thoáng đâu đó tà áo dài giữa góc sân, nụ cười và nước mắt cứ thay nhau trong ngày chia tay cuối cấp. Ai rồi cũng một thời trải qua những ngày như thế, thấy trong tim khẽ nhói, muốn níu giữ thật lâu giờ phút ấy. Bao nhiêu mùa chia tay, bao nhiêu ngày phượng hồng đỏ lửa, bao nhiêu mùa về trên phố nhưng những ngày tháng 6 ấy vẫn như sống mãi với thời gian, mỗi lúc nhớ về thấy tim đập nhanh hơn và khao khát được trở lại đến kỳ lạ.

Tháng 6 vẫn đấy, lưu luyến trong tim, trong mắt, trong tay, trong tâm hồn; trái tim lại kịp rực đỏ cho một mùa đi qua trở lại. Cuộc đời có mấy khi vẹn nguyên cho những giấc mơ muốn níu, những khoảnh khắc muốn giữ và những kỷ niệm không muốn quên. Có một thời như thế, phượng đỏ lấp ló qua những tán cây xanh, bằng lăng vươn mình khoe sắc tím. Một thời hồn nhiên đến ngây dại, mọi thứ đều chân thành, vô tư và đáng yêu. Nhớ quá, nhớ đến phát khóc nhưng tất cả mãi mãi là kỷ niệm, cất sâu ở một nơi là hộp quá khứ mà nó thì chẳng thể có chìa để mở.

Tháng 6, quê tôi miền Bắc, mùa này nắng đổ lửa cộng thêm gió như muốn thiêu đốt tất cả. Thiên nhiên khắc nghiệt là thế nên dường như sống trong môi trường đó con người ta dạn dĩ hơn, kiên cường hơn. theo gia đình vào Nam lập nghiệp gần 10 năm, con số ấy chẳng gọi là nhiều nhưng cũng đủ để đong đếm được nỗi nhớ quê hương của người xa xứ. Gió Lào gieo vào ký ức, những ai trải qua ngày tháng năm ấy, dù có đi đâu, sống và làm việc nơi nào cuối đời cũng chẳng thể quên. Gió đến mùa lại thổi, như một vòng tuần hoàn của cuộc sống, của đời người, để cho ta biết dù khó khăn, vất vả vẫn bước, vẫn đi, vẫn quay theo cuộc sống chứ không dừng và không là một điểm chết trong cuộc đời này.

Tháng 6, tôi nhớ tuổi thơ, nhớ nó. Thuở ấy, có tường rào bằng cây găng dại, buổi trưa hai đứa thường trộm gạo, trộm lửa của bố mẹ ra chỗ đó nấu cơm chơi đồ hàng; không ngọn khế, gốc na, cây sắn nào trong vườn nhà ông ngoại không trèo. Những trưa hè trốn ngủ trưa, hai đứa vắt vẻo trên ngọn cây trứng gà buôn đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Ngày ấy, nơi nào có tôi là nơi đó có nó, ngược lại nơi nào có nó cũng không thể thiếu bóng tôi. Tuổi thơ của tôi 10 phần ký ức thì đến 9 phần luôn có nó, cùng nhau chơi, cùng học, cùng ngủ...

Ngày vào cấp 3, chia khối nên mỗi đứa một lớp. Không biết vì sự cách trở của vách tường lớp học hay sự đổi thay trong tâm hồn hai đứa, vẫn cùng chung nhau một con đường đến trường, vẫn trò chuyện nhưng dường như sự vô tư của những ngày tháng tuổi thơ ấy không còn. Càng lớn, càng trưởng thành người ta lại càng sợ cô đơn, càng lớn càng dạn dĩ con người ta lại càng bất an, nuối tiếc, muốn quay trở lại những ngày năm ấy. Giờ phút này, tôi ước ao giá lại được trở về những ngày thơ dại như thế!

Bao lâu rồi tôi không còn được ngủ chung cùng nó, được vắt vẻo ôm nhau đi trên con đường làng. Bao lâu rồi tôi không cùng nó ngồi ôm radio nghe chương trình ca nhạc yêu thích, hai đứa không đứng trên trần nhà nói chuyện. Rồi ngày sinh nhật nó vắng tôi, ngày sinh nhật tôi không có nó... Người ta bảo: "Hạnh phúc tựa như hạt cát mỏng manh, giữ càng chặt cát càng rơi mau. Khi chúng ta hờ hững xòe tay, những hạt cát sẽ nằm im ngoan ngoãn". Đôi lúc hờ hững quên đi một phần tuổi thơ, quên đi nó nhưng mỗi lần gặp lại vẫn vẹn nguyên, tinh khôi như cái thuở ấy.

Nhìn lại từng ký ức mỏng manh, thoáng đi rồi lại bất chợt ùa tới như chiếc kim phút, không quay liên tục như kim giây, cũng không báo trước cho người ta biết mốc thời gian cố định như kim giờ. Từng giây phút trôi qua trong lặng lẽ, trong êm ả, để rồi lúc cần thiết lòng mới chợt thổn thức rằng mỗi phút đi qua cũng quan trọng như dòng ký ức đã rơi mất, bỏ lại sau lưng bao tháng ngày. Có lẽ thứ mà người ta nhớ nhất chính là tuổi thơ, Những ký ức ngày ấy đã giúp cho cuộc sống thêm một phần ý nghĩa, khoảng trời rộng, hai đứa trẻ và những ước mơ.

Tháng 6 vẫn nhẹ nhàng đi qua như thế, không quá ồn ào cũng chẳng đủ tĩnh lặng, không quá bon chen cũng chẳng mang dại khờ. Tháng 6 cho ta nhớ về những gì đã cũ, đã xa, từng một thời khờ dại. Nếu dừng lại một phút giây nào đó, bạn sẽ nhớ gì cho những điều đã qua, mong đợi gì cho những cái đang đến, chờ đợi gì cho những cái sẽ đi qua đời mình? 18 tuổi, đã có lúc thấy mình như rơi vào vực thẳm không lối thoát, không một tia hy vọng, chông chênh những cảm xúc và đôi khi không đủ can đảm để viết tiếp những giấc mơ. Cứ thấy mình như một hình hài nhỏ bé đứng giữa xa lộ cuộc đời nhiều lối mà không biết rẽ vào lối nào, bởi con đường nào cũng thấy tăm tối sương mù che kín lối.

18 tuổi cũng không cho phép con người ta gục ngã quá lâu, tự nhủ phải mạnh mẽ, rồi tất cả sẽ qua và xây tiếp giấc mơ mình đang dang dở. Ngoài bầu trời rộng lớn kia tự hỏi mình sẽ đi được những đâu và dừng chân ở đâu, chỉ biết ngày hôm qua ở lại một sân ga xa xôi nào đấy, còn giờ phải đủ mạnh mẽ, nắm chặt hành lý và vững tin để bước tiếp vào một sân ga kế tiếp, nơi được là chính mình.

Xin nói lời chào tạm biệt tháng 6 yêu thương, tạm biệt cả cái tôi của một thời quá khứ, những khoảnh khắc đã đi qua, từng nhịp đập của cảm xúc và lý trí để mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn và trân trọng cuộc sống hơn. Bình minh chỉ đến vào ngày mai chứ không quay về ngày cũ. Những ký ức ngày ấy dù có khao khát đến nhường nào cũng chẳng thể quay về, chỉ là nó được gói gém trong hồi tưởng để ta biết mình đã sống những ngày như thế: tinh khôi, vẹn nguyên và đầy ắp kỷ niệm.

Sắc tím đến nao lòng của bằng lăng vẫn thôi thúc và thách thức ánh mắt của những người không lỡ lưu luyến quá khứ của ngày đã cũ. Lại một mùa hè nữa về, trên phố chiều nay có cánh phượng nào khẽ rơi. Viết cho ai đó, ở một nơi nào đó hay chỉ đơn giản là cho chính mình, cho cái ngu ngơ, cho những mỏng manh trong quá khứ, để rồi một ngày nào đó khi đọc lại có thể tìm cho chính mình những khát khao, những ước mơ... để lại được sống là chính mình.

PSO2 RMT

Nhưng tình cảm thì không giống như cốc trà đắng, nó là loại thức uống có vị the đắng nhưng lại có ít vị ngọt ngào, hơi khó uống và phù hoa một cách thừa thãi, nói chung nó là một thứ hỗn hợp vừa dễ uống mà lại khó nuốt trôi. Và ấn tượng về thứ vị hỗn hợp đặc biệt đó sẽ dễ in sâu vào tâm trí hơn tôi tưởng.

Có lẽ vì thế mà dư vị và cả cái sự đặc biệt trong nó khiến thời gian trôi đi ta vẫn có thể nhớ về hương vị của nó chăng? Chỉ nhớ thôi chưa đủ, đôi khi ta lại muốn uống nó thêm lần nữa dù biết là nó khó nuốt thế nào. Du từng bảo tôi, yêu chính là loại ma túy, muốn bỏ nó trừ khi cậu phải thật sự đau khổ mà can đảm bước ra. Rồi Du để cho tôi cái đau khổ ấy như một bài học cảnh tỉnh đến giờ tôi cũng không hiểu được mình bước ra bằng cách nào. Chỉ có thể hiểu rằng thời gian đôi khi bạn phải công nhận rằng nó thật nhẫn nại để tập cho ta quen với mọi hương vì dù là cay đắng nhất.

"Muốn em pha cho chị một tách cà phê không?"

Tôi bỏ cuốn sách mà tôi đã đọc năm hai mươi tuổi, đặt cốc trà xuống nhìn ra bên ngoài nhìn những hạt mưa và nhất định sẽ không uống cà phê nữa, cái tôi cần là một cốc trà thật đặc.

"Cho chị một cốc trà, loại có vị thơm của hoa ấy, tốt nhất là mùi sen."

"Chị thích uống trà từ bao giờ? Loại người như chị nốc cà phê đến bốc khói mà chuyển qua uống trà là có vẻ lạ lắm đấy." em trai tôi ngạc nhiên

"Từ ngày hôm qua" tôi mỉm cười

Tôi nhìn ra những hạt mưa đang rơi mỗi lúc một nhiều, những hạt mưa có sức khơi gợi lại những kỉ niệm khó quên trong tôi đến là bất ngờ. ngày tôi thấy người ấy hạnh phúc nhất cuộc đời của mình, thản nhiên đến độ tôi có thể mỉm nụ cười chúc mừng, một nụ cười xã giao quảng đại và hào phóng đến chính tôi cũng ngạc nhiên. Nghe tim mình có nhói đau không, kì lạ thay thấy nó dường như chẳng còn chút cảm xúc nào, cho đến khi gọi cốc trà này thèm vị chát của nó với chút muộn phiền. thì ra thứ khó quên nhất không phải là tình cảm của bản thân, mà chính là những gì tôi cố hứu giữ trong lòng, trong đó có cả nỗi đau vẫn nằm sâu ở một góc, bị đánh thức bởi một cốc trà nhưng lại không có khát vọng để quay lại uống và chợt nhận mình đã cố gắng quên khoảng thời gian ấy bằng nhiều cách như thế nào nhưng chỉ đến khi nhìn thấy niềm hạnh phúc trên nét mặt Du, thứ hạnh phúc mà không có tôi bên cạnh cậu ấy, tôi tự khắc để mình bình thản rời đi.

Còn chút lâng châng, hẳn là thứ hương vị con lưu lại khi món ăn đã thưởng thức sau nhiều năm còn đọng lại trong trí nhớ, nó nhắc nhở cho người ta rằng: nếu là vị ngon ấn tượng người ta sẽ là tham lam muốn có lại hương vị đó nhiều lần, nhưng nếu là vị chat đắng thậm chí khó nuốt thì chẳng ai dại gì muốn ăn lại lần nào nữa, con người có cái hay là sống dựa trên những kinh nghiệm thu lượm được, để rồi tự họ sẽ có những phản ứng với những gì đã qua, một là tiếp nhận hai là vĩnh viễn không bao giờ chạm vào thứ đã khiến họ đau.

Cốc trà sen này có vị rất thơm, tôi không quảng cáo cho quán cà phê của em mình đâu nhưng vị nó rất tuyệt, khoan hãy nói vì vị của nó, tôi không phải là người giỏi uống trà, tôi thích hương hoa ướp trong những cánh trà và người ta chỉ cần đưa lên mũi, mùi trà quện mùi sen làm dịu đi những bộn bề còn ngổn ngang đâu đó, dưới một cơn mưa, một mình đọc sách, cuốn sách mà dù đọc đi đọc lại tôi vẫn không hiểu hết những điều người ta viết trong đó, chỉ đến khi tôi thực sự trưởng thành, ngồi bên cốc trà sen thơm phức, tôi của hiện tại ngay lúc này, tôi mới ngấm ngầm nhận ra nhiều cái của cuộc sống mình từng đi qua được thâu tóm trong những trang giấy vẫn còn mới nguyên bị bỏ xó lâu ngày này, giống như người ta bất kể là ai trên thế giới, cách nhau đến cả thập kỉ cũng đều đi qua những khoảng thời gian với cùng một cảm xúc giống nhau và truyền lại những kinh nghiệm .

Tôi có cảm giác cuộc sống của mình bỗng trôi chậm lại bên cốc trà chiều, ngắm nhìn màn mưa trắng xóa trên con đường về nhà. Và tôi hiểu ra được nhiều điều hơn về những gì mình đang trải qua: Tôi còn vừa bị nghỉ việc nữa, nỗi chán trường còn đè nặng tâm trí, chợt lướt qua một dòng chữ trên bàn ghi bằng bút mực có viết: "bốn điều điên rồ ít nhất phải làm một lần trong đời: là một mình đi du lịch ở một nơi xa, bỏ công việc vốn mình không yêu thích, tiêu hết tiền trong tài khoản và yêu điên cuồng một lần trong đời". Nét chữ xinh xinh này chắc là của một em gái nào đó...cũng đang đau khổ. Và thật trùng hợp, tất cả những thứ ấy ngày hôm nay cũng đã đến với tôi. Và tôi dù cô đơn đến mấy vẫn có thể nhấp một ngụm trà và gấp cuốn sách ngày hôm nay của mình lại, để tiếp tục cuộc hành trình của cuộc đời mình.

幻想神域 RMT

Có lẽ, tôi lớn lên từ mảnh đất làng quê, đi ra từ những chân rơm gốc rạ hao gầy, những khoảng rơm mơn vàng mỗi vụ gặt, hít hà mùi khói đốt đồng vương lan chiều quê mà tôi cứ yêu sao mùi khói đồng chiều. Từng đụn khói trắng mơ hồ, bẻng lẻng nhè nhẹ vươn lên từ đất, theo lối cùng nhau lên trời. Giữa mênh mông cánh đồng quê đã qua gặt hái nghe sao bình yên, thanh thản và thơ mộng.

Có những lần về quê rồi lại trở về với thành phố tôi đang sống, ánh mắt tôi bị níu giữ không thôi bởi từng làn khói mênh mang trên từng khoảng ruộng, hòa lẫn chút sắc trắng, rạ vàng còn lại, mấy mỏm đá đen đơn côi nhấp nhô, bầu trời trong veo cùng mây phiêu lãng. Những thứ ấy hòa quyện cùng nhau thàng một bức tranh chân thực, sống động, ngọt ngào. Rơm hiền từ, dịu dàng trải tràn từ trong sân nhà ra ngõ, xênh xang trên con đường quê thơ mộng. Là rơm đang hứng nắng, hong cho đầy nắng nỏ giòn giã, thơm tho vào thân mình. Mấy đứa con nít như chúng tôi năm nào tụ tập lăn lộn, rượt đuổi thỏa thuê song chẳng sợ ngã, sợ đau. Nỗi lắng lo đó sá gì so với niềm vui thơ dại khi chúng tôi biết chắc có rơm hiền hậu nâng đỡ, vỗ về như bà mẹ quê luôn luôn nặng lòng chăm chút cho những đứa con của mình.

Chúng tôi vùi mình trong rơm, nghe mùi thơm hương đồng gió nội còn vướng vít đâu đây chưa vội tan. Chúng tôi trèo lên đống rơm cao, lăn từ trên xuống thích thú. Với trò chơi trốn tìm, những cây rơm chính là nơi trốn lý tưởng. Gối đầu lên rơm êm dịu, ngắm mây trôi lững lờ, đố nhau đoán xem đám mây kia hình gì, con gì, đang biến chuyển như thế nào. Chỉ từ những thứ giản đơn quanh mình như vậy, có mây trời sông nước cỏ cây, rơm vàng trĩu trịt mà đứa trẻ ngày xưa đủ đầy niềm vui, hạnh phúc. Rơm trải mình trong nắng, ưỡn cong cười giòn giã khô thơm. Với một cột chống vững chãi ở giữa, mấy người nông dân bắt đầu xây rơm xung quanh. Chẳng bao lâu đã hình thành cây rơm cao lớn. Rơm thương người nông dân đến tận cùng hơi thở lúc hóa thân mình trong lửa đỏ, nhen nhóm ủ ấm nồi cơm mới, nồi khoai luộc, mớ tép rang chiều nay những đứa nhỏ chúng tôi mới bắt, giờ nổ tanh tách chờ bữa cơm chiều. Mẹ rút rơm nhóm lửa, nụ cười an tâm, mãn nguyện. Cây rơm càng cao lớn đồng nghĩa mùa vụ đủ đầy, chẳng sợ thiếu cái ăn, cái đun nấu những ngày mưa. Trâu bò thong thả nằm nhai lại trong chuồng thảnh thơi như biết chắc dẫu gió chướng lùa về, đã có rơm vàng ủ ấm chuồng trại. Đàn gà con lít nhít theo chân mẹ tìm thức ăn nơi những cọng rơm vương vãi, còn sót lại dăm ba hạt lúa. Gà mẹ hiền từ cuống quýt cục cục gọi lũ gà con ham chơi chạy về. Chú mèo lười quẩy mình ra sân nắng, vờn bắt nhánh rơm vàng chẳng biết chán chường. Bà vo tròn nắm rơm đánh chùi sạch bong nồi niêu mấy phút trước còn phủ đen khói lửa. Cũng chỉ một chút rơm, mẹ nhẹ nhàng cuộn lại nhẹ tênh nhấc hai bên quai nồi khỏi bế lửa chập chờn. Bất chợt thấy, đâu đâu quanh mình cũng có sự hiện diện của rơm, gần gũi, có ích, thiết thực.

Tôi và những đứa trẻ theo chân các chú đi đốt rạ đồng. Châm lửa từ đầu này, lửa bắt đầu bén chạy lan khắp ruộng. Lũ nhỏ chúng tôi hối hả ánh mắt nhìn theo dòng khói trắng. Thân rạ ấy một mai kia sẽ hóa mình cùng bùn đất, nước mưa đổ xuống mà ủ ấp nhiệt thành cho từng mầm mạ lên xanh. Một bức tranh đẹp trải đầy rạ rơm, miền rơm rạ xuyến xao hoài niệm qua cơn gió thoảng chiều hôm. Qua cánh diều chắt chiu ùa theo cơn gió dưới đôi bàn tay bé xíu, đôi chân mải chạy lấp vấp cuống rạ. Qua mùi khói đốt đồng mơ hồ len lén từ ngoại thành vào phố thị. Qua nỗi nhớ ăm ắp đầy vơi. Tôi cứ mãi mơ về ký ức thoảng hương rơm rạ của mùa, thuở xưa...

FF14 RMT


Cơn mưa chiều đang muốn ập xuống thành phố sau những ngày nắng như thiêu đốt, những chiếc xe hối hả lao trên đường đang xả khói mịt mù với tiếng ồn hỗn độn của dòng người. Đưa ba mẹ từ bệnh viện về sau một ngày khám bệnh vất vả vì sự quá tải bởi quá nhiều bệnh nhân, đặc biệt là các bệnh viện tuyến trung ương; lại thêm vào giờ cao điểm, chiếc xe nhích từng chút từng chút một. Để đi qua một con phố nhỏ cũng mất hàng giờ đồng hồ bởi cảnh giao thông lộn xộn vốn như cơm bữa ở phố thị thì hôm nay lại quá ư là bạo loạn vì cơn mưa. Cái nóng của đường nhựa bốc lên, thêm nhiệt của xe cộ trên đường thải ra và cái oi bức như muốn nổ tung của bầu khí quyển khiến không khí ngột ngạt và khó thở.

Trên xe, ba mẹ cố gắng nhẫn nại để trải nghiệm hành trình tắc nghẽn mà có lẽ hàng chục năm nay chưa bao giờ chứng kiến. Ba già thật rồi, chỉ một buổi sáng chờ đợi làm các xét nghiệm, buổi chiều quay lại khám thôi mà thấy ba khá mệt, ngồi trên xe mắt nhắm nghiền, hình như muốn ngủ mà không ngủ được vì sự di chuyển không được đều của chiếc xe khiến ba liên tục giật mình tỉnh giấc. Ba không nói mệt nhưng con cảm nhận được qua hơi thở, qua ánh mắt của ba. Quay sang nhìn mẹ, đang thấy mẹ ngồi nghĩ gì đó rất suy tư, chắc không phải vì mẹ lo lắng quá về bệnh tật đâu, bởi bác sĩ cũng vừa nói là tình hình hồi phục của mẹ khá tốt mà.

Mẹ nói: Thế này mà đi xe đạp thì khổ lắm đấy, khổ thân bọn trẻ con nhỉ. Mẹ bảo cứ học gần nhà thôi, cho đi học xa đường tắc thế này khổ chúng nó. Mẹ đang ngồi lo lắng cho những người nhúc nhích trên chiếc xe đạp ngoài đường, những em bé đang ngồi ôm lưng bố mẹ mà đầm đìa mồ hôi.

Ký ức xa xưa lại ùa về, nhớ những lần ngồi xe đạp ôm lưng ba hàng 60 km về quê nội, hai ba con đi qua không biết bao nhiêu cánh đồng, cây cầu và dòng sông. Ba thật kiên nhẫn khi phải trả lời hàng loạt các câu hỏi trên đường đi của con. Dù còn bé con vẫn nhớ, cứ đi được một đoạn lại hỏi "Sắp về đến quê chưa ba? Đây là đâu hả ba? Còn xa không ba?" Cũng là nắng, gió, bụi đường nhưng hồi ấy chắc chắn con thấy hạnh phúc vì được đi chơi xa, được ôm lưng ba suốt một hành trình và được ba chăm sóc tỉ mỉ khi ở quê nội.

Những lần ôm lưng mẹ trên những chặng đường từ mờ sớm để đến các điểm thi học sinh giỏi trong huyện ngày ấy, con vẫn nhớ mỗi khi hết giờ làm bài lại chạy ào ra cổng trường tìm mẹ. Mẹ mồ hôi lấm tấm ngồi chờ và rồi lại ướt áo đèo con về ríu ra ríu rít những câu chuyện, chắc mẹ cũng quên mệt mà cứ còng lưng đạp qua các con đường đầy ổ gà, ghồ ghề sỏi đá. Rồi cả kỳ thi tốt nghiệp phổ thông trung học, dù con đã lớn nhưng mẹ vẫn là người đồng hành, đưa đón trong suốt mấy ngày thi. Mồ hôi của mẹ không còn ướt áo nữa nhưng ôm lưng mẹ con vẫn thấy bé nhỏ và được che chở yêu thương.

Con thường nhớ đến những kỳ thi bởi hành trình ấy luôn có mẹ, là những câu động viên, những vấn đề mẹ phân tích đúng sở trường (Mẹ là một cô giáo dạy văn rất hay, theo đánh giá của các cựu học sinh cũ). Tuy nhiên dù có thành tích cao hay thấp mẹ cũng không bao giờ tạo áp lực cho con. Cuộc sống thật bình yên khi được ba mẹ chở che với đầy ắp tình thương yêu.

Tất cả những hình ảnh xưa cũ vẫn còn nguyên trong ký ức, giờ con vẫn được ngồi sau lưng ba trên chiếc xe máy lướt nhẹ trên đường mỗi khi về quê. Còn mẹ xin hãy ngồi vững trên xe của con nhé, con vẫn ngửi được mùi mồ hôi mẹ, vẫn tâm sự những chuyện buồn vui trong cuộc sống, chuyện về lũ trẻ con và các dự định trong tương lai.

Ngày bé ba mẹ chở che và chở con đến tương lai tươi đẹp nhất, đến những bến bờ của thành công, nhưng giờ trên chặng đường về bóng xế của cuộc đời ba mẹ, con chưa được một lần chở ba mẹ đến miền mơ ước. Mẹ nói "Mẹ chưa bao giờ đi máy bay, ngày xưa vào Sài gòn đi tàu là tốt lắm rồi", khiến lòng con nhói đau. Mẹ là người kiên định, để thuyết phục đồng ý một vấn đề không phải là chuyện dễ làm, vậy bao giờ mẹ mới cho con cơ hội đưa mẹ đi dù một lần, dù là đẩy chiếc xe lăn trên nẻo đường ấy có ba mẹ và lũ trẻ chạy quanh. Con mong ba mẹ nhiều sức khỏe để là điểm tựa vào mỗi khi khóc, khi cười, để con có chốn bình an mỗi khi trở về dù còn đó nhiều điều chưa làm được cho ba mẹ.

Ba mãi mãi là cánh chim che chở suốt đời con, mẹ là nhành hoa cho con cài lên ngực rất đỗi yêu thương.

"Minh có bạn gái rồi đó. Nghe đâu hai đứa nó được đi trao đổi sinh viên bên Hàn Quốc..."

Nhóm chat chung của tụi bạn cấp ba đột nhiên xôn xao vì tin Minh có bạn gái. Minh bí thư cũng đeo kính gọng vuông, hay cười hiền hiền. Tốt nghiệp một cái, Minh đậu vào một trường tuốt trong Sài Gòn, lẳng lặng không ai trong lớp biết cho đến tận ngày Minh bay. Ngày Minh bay, tôi trốn trong phòng, tắt nguồn điện thoại và tua đi tua lại "Let it be" hàng trăm lần.

Trong suốt bằng ấy năm tháng, tôi vẫn hay lặng lẽ vào facebook của Minh, nhìn cậu qua những bức ảnh, an tâm rằng cậu vẫn sống tốt ở một phương trời xa. Ngày Minh trở thành sinh viên, ngày Minh cùng hội bạn thân đi cắm trại qua đêm, ngày Minh vi vu bên Thái Lan cùng những người bạn cùng lớp Đại học,... Sinh nhật Minh tôi cũng chỉ để lại một dòng nhỏ xíu xiu trên facebook cậu, Minh nhấn thích và nói lời cảm ơn, rồi vài dòng hỏi thăm tình hình của nhau. Có lẽ Minh vẫn chưa biết tôi quyết định "gap year" mà không học Đại học, tôi cũng chẳng đi đâu xa mà ở lại thành phố của chúng tôi, tìm một công việc làm thêm, tận hưởng từng ngày trôi.

Thế mà Minh đã kịp có bạn gái, ngay trước mùa xuân. Khi nghe tin ấy, tôi không thấy buồn nhiều, chỉ có cảm giác mình tan thành hàng vạn mảnh nhỏ bé, lững thững trôi giữa bầu trời.

Tôi gặp lại cậu ta vào buổi tối thứ Sáu, khi tôi đang uể oải kiểm tra những lon cà phê. Cậu ta ở ngay phía bên kia, mặc áo và tạp dề đồng phục của cửa hàng, mải mốt xếp những chai nước khoáng.

Cậu ta đột nhiên dừng lại, hơi ngẩng lên, và lần thứ hai ánh mắt chúng tôi gặp nhau giữa khe hở của kệ hàng.

"Chào chị, An." Cậu ta nhoẻn miệng cười.

Cuối ca làm, tôi lững thững bước ra ngoài cửa hàng, ngước nhìn bầu trời và quyết định ngồi xuống băng ghế trước cửa một lát. Khi còn một mình, tôi chợt nhớ Minh da diết, và cảm thấy mình là thực thể cô đơn nhất vũ trụ này.

"Chị An đang nghĩ gì đó?" Cậu ta ngồi xuống bên cạnh tôi, chìa ra chiếc bánh mì còn ấm. Cậu ta mười tám tuổi, đang học lớp mười hai của một trường cấp ba trong thành phố.

"Chị đang ước giá như được bay giữa bầu trời kia thì thích biết bao."

"Chị An cứ như Peter Pan ấy nhỉ?" Cậu ta cười khúc khích, đuôi mắt hơi nheo nheo thật hiền lành.

"Chị lại thấy em mới là Peter Pan ý, mười tám tuổi mà nhìn trẻ con ghê, làm chị ghen tỵ kinh khủng."

Cậu ta lại cười thành tiếng nhưng không nói gì nữa, tôi cũng im lặng, chúng tôi ngồi bên cạnh nhau lặng lẽ ngắm những vì sao.

Tôi nghĩ giống như cậu ta thật thích, vẫn được là một cậu học sinh cấp ba vô tư vô lo, thầm thích cô bạn bàn trên thì giúp cô ấy trực nhật, chép bài của cô ấy, mua kem cho cô ấy.

Giống như tôi với Minh hồi xưa.

Minh ngồi trên tôi, luôn chăm chú viết bài, còn tôi thích nằm dài xuống bàn nhìn tấm lưng dài của cậu ấy, áo đồng phục trắng tinh còn vương những giọt mồ hôi. Tôi thích đứng trên hành lang tầng hai, nhìn xuống sân trường nhìn cậu ấy đá cầu, khi cậu ấy nhìn thấy tôi, tôi sẽ vẫy vẫy tay và cười thật tươi.

Chúng tôi của năm đó, chúng tôi của ba năm thanh xuân đó đã từng vui vẻ biết bao, đẹp đẽ biết bao.


Tối hôm đó, tôi ngồi ở băng ghế trước cửa hàng, mở điện thoại và xem đi xem lại những bức ảnh hồi chúng tôi học trung học. Minh đứng ngược nắng vẫy tay và cười thật tươi. Minh nằm dài xuống bàn, hai mắt hơi nhắm, tóc xòa xuống trán. Minh mặc áo sơ mi trắng tinh đang cắm cúi chép từ mới. Minh hơi cúi người xuống hơ tay trên đống lửa cắm trại, gương mặt nghiêng nghiêng bừng lên trong ánh lửa hồng.

Thẻ nhớ của tôi chỉ lưu đầy hình ảnh của chàng trai mười bảy tuổi đó, chàng trai mà tôi của mười bảy tuổi hay tôi mười chín tuổi đều không có dũng khí để chạm tới.

Tôi ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm để giữ cho nước mắt không rơi. Ấy vậy mà cậu ta, không hiểu từ đầu chui ra áp một chai nước khoáng mát lạnh lên má tôi, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh, cúi đầu xem bức ảnh Minh đang cười rạng rỡ.

"Đó là người mà An thầm thích, phải không?" Cậu ta khẽ thầm thì.

Tôi không trả lời cậu ta, cúi đầu nhìn Minh, mặc cho nước mắt rơi đập xuống màn hình điện thoại, làm cho nụ cười của Minh nhòe đi đôi chút.

"Chị An đừng khóc, mắt chị lúc khóc nhè trông xấu lắm. Em xin làm ở đây chỉ vì thích đôi mắt của chị quá chừng, nên chị đừng khóc nữa nhé, coi như là vì em đi...."

Vành tai cậu ta đỏ ửng, cậu ta chìa cho tôi tờ giấy ăn, mắt nhìn vu vơ đi đâu. Tôi lau khóe mắt, mỉm cười: "Người ta nói phụ nữ và đàn ông lần đầu tiên nhìn vào mắt nhau quá bảy giây sẽ yêu nhau đấy. Chị và em ngó nhau có khi phải tới mười giây."

"Chị An mà tin mấy cái nhảm nhí kiểu vậy á?! Em mà thèm thích bà già mít ướt như chị ấy hả?"

Tôi bật cười đuổi theo cậu ta tới tận bãi đỗ xe của cửa hàng. Chúng tôi lấy xe đạp, cùng nhau đạp xe thong dong dưới bầu trời đầy sao, con đường về nhà thấy bình an và đẹp quá chừng.


Hôm sau cậu ta vừa xếp đồ lên kệ hàng vừa bảo với tôi: "Chị An có xem 5cm/s không? Em vừa mới xem phim đó tuần trước và nghĩ có điều này cần nói với chị."

Tôi ngước mắt nhìn cậu ta, hơi buồn cười khi nghe giọng cậu ta nghiêm túc hơn hẳn thường ngày: "Nếu em là Takaki dù ở đâu em vẫn sẽ cố gắng giữ liên lạc với Akari, để đến cuối cùng mọi thứ không chỉ là nuối tiếc như thế."

"Ừm... Chị nghĩ khoảng cách và thời gian có thể làm người ta xa nhau đến kinh ngạc đấy."

"Đó là khi người ta không đủ dũng khí để vượt qua thôi An à. Nếu người ta thực sự muốn không khoảng cách hay thời gian nào có thể ngăn cản được."

Ngưng lại một lúc, cậu ta thì thầm: "Em nghĩ chị An nên nói chuyện với anh ấy, về mọi thứ. Đã đến lúc chị phải dũng cảm hơn rồi, tin em đi, rồi chị sẽ thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết."

Tối hôm đó về đến nhà, tôi bật laptop, ngồi im nhìn chấm xanh của Minh trên facebook, cứ như thế đến hơn mười lăm phút. Rồi tôi nghĩ mãi về những lời cậu ta nói, về chuyện tôi phải cam đảm hơn. Và tôi quyết định rồi, tôi-mười-chín-tuổi phải mạnh mẽ hơn tôi-mười-bảy-tuổi dại khờ năm đó.

"Chào Minh, dạo này thế nào rồi?"

Minh trả lời vui vẻ trong vòng vài giây sau đó. Chúng tôi nói chuyện với nhau rất lâu, tưởng như không có một năm trời ngắt quãng, như thể chúng tôi vẫn là hai cô cậu học sinh ngồi trên nhau trong lớp học.

"Tớ đã từng thích cậu hồi cấp ba đấy, cậu tin được không?"

Minh im lặng vài phút, rồi cậu nhắn lại dài thật dài.

"Vì chuyện đó nên An đã tránh mặt tớ suốt đúng không? Hôm tớ bay tớ đã chờ An mãi, và rồi nhận ra tớ đã khờ như thế nào khi để vuột mất cô gái mà tớ yêu quý, rất nhiều. Mười bảy tuổi đó đã để lại nhiều tiếc nuối trong tớ, thực sự đấy An..."

Minh còn nhắn dài nữa, nhưng lúc đó tôi chỉ nhớ được có vậy. Rồi Minh bảo Minh cảm thấy rất vui vì được nói chuyện với tôi sau rất nhiều ngày tháng, "chúng ta sẽ lại là bạn nhé An!" Tôi thì thầm: "Ừ, tất nhiên rồi Minh."

Tôi không còn thấy buồn nhiều nữa, cũng không còn cảm giác muốn tan ra thành hàng vạn mảnh nhỏ xíu. Lúc đó tôi hiểu rằng cậu ta đã đúng, khi tôi mạnh mẽ đối diện với chính mình, tôi biết tình cảm của mình với Minh đã dừng lại, ngay chính thời khắc chúng tôi không còn là học sinh cấp ba. Những gì sau này tôi cứ dằn vặt mãi chỉ là nỗi nuối tiếc thanh xuân, nuối tiếc vì đã không đủ dũng khí nói với Minh rằng tôi yêu quý cậu ấy nhiều thế nào...

Cậu ta nghỉ làm cả tuần vì một kì thi quan trọng nào đó ở trường, cho tới khi tôi được nghỉ Tết cậu ta vẫn không quay lại.

Đêm giao thừa, tôi cùng bạn thân lang thang dưới phố, xui xẻo thế nào lại lạc nhau trong khi điện thoại của tôi hết ngúm pin. Tôi đứng yên tại ngã tư đường, hoang mang nhìn người qua lại ngày một đông thì có ai đó khẽ khều vai tôi.

"Chúc chị năm mới vui vẻ nha!" Cậu ta đeo găng tay màu xanh lá, hai mắt cười tít lại sau cặp kính.

Tôi ỉu xìu nói: "Chị bị lạc bạn này, em có mang theo điện thoại không?"

"Xin lỗi chị nhé em để quên ở nhà rồi. Chị đứng đây với em luôn đi, còn có 7 phút nữa là giao thừa rồi. Và trước khi giao thừa em cần thú nhận với chị điều này." Cậu ta lại thầm thì.

Tôi nhìn cậu ta, nghiêng đầu chờ đợi. Cậu ta nghiêng hết bên này sang bên kia, vành tai lại đỏ ửng lên: "Em nói dối chị ba điều đấy. Em đã bảo rằng em không thèm thích bà già mít ướt như chị trong khi lại thích chị ngay lần gặp đầu tiên trong cửa hàng. Em cũng không can đảm như chị nghĩ đâu, em đã bảo chị nói chuyện với Minh nhưng chị biết không, cả tối hôm đó em đã mong rằng chị không gọi anh ấy, rằng chị sẽ không vì thế mà rung động thêm lần nữa..."

Cậu ta ngừng lại, cúi đầu nhìn những viên gạch lát đường. Tôi nhắc: "Em còn chưa nói điều thứ ba?"

"Em đã nói dối rằng không mang điện thoại để chị có thể đứng đây thêm chút nữa, đủ lâu để em thú tội xong..." Cậu ta giơ chiếc điện thoại di động màu đen ra trước mặt tôi, gương mặt mang vẻ tội lỗi.

Tôi chưa kịp nói điều gì thì những tiếng râm ran đầu tiên trên bầu trời báo hiệu thời khắc chuyển giao sang năm mới đã tới. Chúng tôi ngẩng đầu lên ngắm nhìn những bông pháo hoa đầu tiên nở tung trên nền trời đen thẫm.

Tôi cũng đã nói dối cậu ta suốt những tháng ngày qua, rằng tôi đã nghĩ mãi về cậu ta từ lần gặp gỡ đầu tiên, rằng cậu ta thực ra can đảm hơn tôi rất rất nhiều.

Cậu ta tháo găng tay xanh lá, bàn tay ấm áp đan lấy mười ngón tay lạnh buốt của tôi. Và tôi nghĩ, mọi lời nói lúc này đều là vô nghĩa...

Chim Chiền Chiện làm tổ trên một cánh đồng lúa mì non. Ngày ngày trôi qua, khi những thân lúa đã vươn cao thì bầy chim con mới nở ngày nào, đã lớn nhanh như thổi. Rồi một ngày, khi lúa những ngọn lúa chín vàng đung đưa trong gió, Bác Nông Phu và những người con đi ra đồng.

"Lúa này bây giờ gặt được rồi đây," Bác Nông Phu nói. "Chúng ta phải kêu cả những người hàng xóm và bạn bè đến giúp cho chúng ta thu hoạch."

Bầy chim Chiền Chiện con trong tổ ngay sát đó nghe vậy hết sức sợ hãi, vì chúng biết rằng chúng sẽ gặp nguy lớn nếu không kịp dời tổ trước khi thợ gặt đến. Khi chim Chiền Chiện Mẹ kiếm ăn trở về, lũ chim con kể lại cho mẹ những gì chúng nghe được.

"Đừng sợ, các con ạ," Chiền Chiện mẹ nói. "Nếu Bác Nông Phu bảo rằng ông ấy sẽ kêu hàng xóm và bạn bè của ông ấy đến giúp, thì đám lúa này cũng còn một thời gian nữa họ mới gặt được.

Vài ngày sau, khi lúa đã quá chín, và khi có gió lay động thân lúa, một loạt các hạt lúa rào rào rơi xuống đầu lũ Chiền Chiện con.

"Nếu không gặt gấp đám lúa này," Bác Nông Phu bảo, "chúng ta sẽ thất thoát đến cả nửa vụ mùa. Chúng ta không thể chờ đợi bạn bè được nữa. Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu tự gặt lấy."

Khi lũ Chiền Chiện con kể lại với mẹ những gì chúng nghe ngày hôm nay, nó bảo:

Thế thì mình phải dọn tổ đi ngay. Khi người ta đã quyết định tự mình làm mà không trông nhờ vào ai khác nữa, thì chắc chắn là họ chẳng trì hoãn gì nữa đâu."

Cả nhà chim tíu tít lo bay tới bay lui dọn tổ đi ngay buổi trưa đó, và đến khi mặt trời mọc sáng hôm sau, lúc Bác Nông Phu và những người con ra đồng gặt lúa, họ chỉ gặp một cái tổ rỗng không.

FF14 RMT


< 2025年05月 >
S M T W T F S
        1 2 3
4 5 6 7 8 9 10
11 12 13 14 15 16 17
18 19 20 21 22 23 24
25 26 27 28 29 30 31
最近のコメント
QRコード
QRCODE
インフォメーション
長野県・信州ブログコミュニティサイトナガブロ
ログイン

ホームページ制作 長野市 松本市-Web8

アクセスカウンタ
読者登録
メールアドレスを入力して登録する事で、このブログの新着エントリーをメールでお届けいたします。解除は→こちら
現在の読者数 0人
プロフィール
royaltea
royaltea